20 thg 2, 2013

CHỢ VIỀNG

*Chợ Viềng năm chỉ một phiên
 

Tôi đi bán cái ưu phiền, ai mua ?
 

Thẫn thờ lạc bước cổng chùa
 

Chút nồng ấm sớt, tôi mua nơi nào ?
 

Hàng lao xao, quán lao xao
 

Ưu phiền một gánh gửi vào cõi mơ

Du xuân không kẻ đợi chờ...

4 nhận xét:

  1. Bài thơ cấu từ từ cái sự bán-mua rất hợp với một phiên chợ.

    Chợ Viềng 'năm chỉ một phiên' , một phiên chợ độc nhất vô nhị dành cho tâm linh người Việt,việc mua bán mang theo ý nghĩa tượng trưng - để cả người mua và người bán đều cầu được sự 'may mắn' (mơ hồ ko chủ ý vào ước nguyện cụ thể nào) cho cả năm.
    Trên đời này muôn vàn phiên chợ, hỏi rằng có nơi nào tạo cơ hội mang lại sự 'may mắn-tốt lành' cho cõi lòng tâm tưởng con người-một phiên chợ dành cho tâm linh? Thực sự Chợ Viềng là một di sản văn hóa tâm linh độc đáo của người VN.

    Khổ đầu 4 câu của bài thơ đã mô tả rất khéo cái 'nỗi' 'mua-bán' diễn ra trong nội tâm một người đi chợ Viềng - rất đúng với ý nghĩa sâu xa của phiên chợ độc đáo này.
    Ở đây muốn 'bán' cái 'ưu phiền', muốn 'mua' chút 'nồng ấm'. Điều trắc trờ là không thể biết có 'ai mua?' cái định bán không,còn cái cần 'mua' thì 'mua nơi nào?'
    Diễn tả của TG cho cảm nhận về một tâm trạng 'ngổn ngang' ,'cô đơn', thiếu vắng 'tri kỷ'.
    Ở khổ cuối bài thơ,2 câu đầu ngỡ rằng mọi sự đã có 'lối ra',ai dè câu kết lại là 'Du xuân không kẻ đợi chờ...'buồn lại về buồn.
    Thật tiếc cho nhân vật trong bài thơ vì chưa cầu may được trong phiên chợ.

    Bài thơ này cũng rất hay cho một bối cảnh môt phiên chợ nói chung, tuy nhiên với phiên chợ Viềng,nó đặc biệt hay và trở nên sâu sắc.

    Đôi khi một TG sáng tác một bài thơ hay mọi nhẽ,đến nỗi người đọc liên tưởng điều mô tả trong thơ chính là từ TG. Dù sự thực là thế nào chăng nữa thì TG cũng ráng phải chịu cái 'nạn' truyền kiếp này thôi . Coi như cái giá phải trả cho 'cái tội' ...ai bảo viết ra một bài thơ làm xao động lòng người.

    Trả lờiXóa
  2. Trong giới " trao đổi" có câu : Mua của người chán- Bán cho người thích"... Thật là buồn khi mình lại mang cái mà chả ai thích đi bán. CHỢ VIỀNG - một cái chợ Văn hóa tâm linh nhưng cũng chứa đựng mọi thứ thượng vàng hạ cám của đời sống tinh thần và vật chất này có làm nên cái điều kỳ diệu cho bao con người, bao cõi người để mà" Mua may, bán rủi" ? ... nên mãi mãi MUA MAY BÁN RỦI chỉ là khát vọng ???...
    Từ cổ chí kim, chưa ai trên đời vỗ ngực tự cho rằng mình có TRI KỶ. Bá Nha- Tử Kỳ tri kỷ tình là thế, GIỜI cũng đâu để họ mãi được ý nguyện bên nhau ? Người sớm thác, kẻ đập đàn...Vậy nên, Tác giả hoặc ai đó mà có rơi vào cái tâm trạng ấy cũng coi như là...số đông, mà "chết bầy còn hơn sống độc" thì cũng coi như ... không cô độc nữa . he...he...



    Trả lờiXóa
  3. I
    Mình em giữa lúc chợ đông
    Chen vai thích cánh mà lòng trống hoang
    Nỗi niềm khắc khoải em mang...
    Chỉ mưa Xuân lạc trên hàng mi em...

    II

    Người người nao nức Du Xuân
    Mua may bán rủi một lần trong năm
    Em đi bán cái xa xăm
    Để mua gần lại tháng năm mong chờ.

    Trả lờiXóa
  4. Bồ à,nhớ nhé đêm nay
    Bán đi cái rủi ...kiếm may mang về
    Bồ ơi,nhớ giữ lời thề
    Chợ đông vẫn nhớ đường về với Anh

    Trả lờiXóa

Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video clips trực tiếp bằng cách sao chép URL hình ảnh ( chuột phải vào ảnh gốc lấy URL) rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.