03:28 1 thg 11 2012
chào MaiPhuong!
Ngô Thất sơn tình cờ ngang nhà bạn
thấy tên mình và mấy câu thơ
cảm xúc rưng mi, mừng vô hạn
bước giang hồ dừng lại cõi mơ?!!
có không
không có
vô ngôn luận
tri ngộ tửu, hữu duyên say!
bạt gió chim trời như vô hạn
rượu chạm hồn...
............................
âu cũng duyên may!
Ngô Thất sơn tình cờ ngang nhà bạn
thấy tên mình và mấy câu thơ
cảm xúc rưng mi, mừng vô hạn
bước giang hồ dừng lại cõi mơ?!!
có không
không có
vô ngôn luận
tri ngộ tửu, hữu duyên say!
bạt gió chim trời như vô hạn
rượu chạm hồn...
............................
âu cũng duyên may!
23:42 16 thg 10 2012
HUYNH ạ !
Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọ..
Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọ..
HUYNH ạ !
Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọi là QUẢ SƠN. Em đi - về một mình thì gọi là gì được ??? Gọi là ....QUẢ HÀNH ....Huynh nhỉ ? Thực ra, thiên hạ ĐỘC HÀNH không phải là hiếm, có điều em cứ nói vống lên cái điều mình đang trải mà thôi. Suốt 15 năm đi buổi tới trường mới làm được có mỗi 4 câu thơ ấy.
Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọi là QUẢ SƠN. Em đi - về một mình thì gọi là gì được ??? Gọi là ....QUẢ HÀNH ....Huynh nhỉ ? Thực ra, thiên hạ ĐỘC HÀNH không phải là hiếm, có điều em cứ nói vống lên cái điều mình đang trải mà thôi. Suốt 15 năm đi buổi tới trường mới làm được có mỗi 4 câu thơ ấy.
chibao
09:32 16 thg 10 2012
Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng ..
Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng đông – tây/ Em đến trường theo chiều ngược lại”. Và điều phải xảy ra cũng là điều thật hiển nhiên: “Gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi/ Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”. Tất cả hiện thực theo nghĩa đen đúng là như vậy. Nhưng ẩn sau cái hiện thực ấy, người đọc nhận ra biết bao thông điệp lớn lao. Em đi về phía mặt trời, em khát khao cuộc sống đích thực, khát khao vươn tới những gì tốt đẹp em hằng mơ ước. Và em hiểu rằng để đạt được những khát vọng ấy, em phải chấp nhận hy sinh, chịu đựng, đối mặt với biết bao “gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi…”.
Nhưng buồn, thật buồn…Đối lập với cái “thừa thãi” ấy là một khoảng trống vắng mênh mông: “Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”.
Một nỗi cô đơn không bờ bến… Tất cả sức nặng của các thông điệp ấy dồn nén lại ở câu kết bất ngờ.
Ngôn ngữ thật giản dị nhưng kiêu sa, sang trọng và đầy nữ tính.
Thú thật, đọc xong mấy câu thơ của Sentichmich tôi cứ thấy rưng rưng…
Nhưng buồn, thật buồn…Đối lập với cái “thừa thãi” ấy là một khoảng trống vắng mênh mông: “Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”.
Một nỗi cô đơn không bờ bến… Tất cả sức nặng của các thông điệp ấy dồn nén lại ở câu kết bất ngờ.
Ngôn ngữ thật giản dị nhưng kiêu sa, sang trọng và đầy nữ tính.
Thú thật, đọc xong mấy câu thơ của Sentichmich tôi cứ thấy rưng rưng…
Chị Hoàng Lan !
Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình ..
Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình ..
Chị Hoàng Lan !
Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình nương vào nhau, cảm xúc thăng hoa và lời thơ cất cánh:
Ta hạnh phúc cả điều chưa tới được
Trong mùa Thu ôm ấp cả xa vời
Đêm nguyệt cầm lắng đọng mãi người ơi .
Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình nương vào nhau, cảm xúc thăng hoa và lời thơ cất cánh:
Ta hạnh phúc cả điều chưa tới được
Trong mùa Thu ôm ấp cả xa vời
Đêm nguyệt cầm lắng đọng mãi người ơi .
Chịu đựng và Hy sinh....
Rồi một ngày Tạo hóa sẽ công minh...
Trả cho em những gì thiếu vắng,
Và trả cả những gì em giá lạnh
Chỉ lo em chết lặng...giữa...đủ đầy...
Lan chỉ nôm na tùy hứng thế , bạn hãy nhận tấm chân tình thôi nhé, đừng cười nhà KT làm thơ đấy....Cám ơn.
Rồi một ngày Tạo hóa sẽ công minh...
Trả cho em những gì thiếu vắng,
Và trả cả những gì em giá lạnh
Chỉ lo em chết lặng...giữa...đủ đầy...
Lan chỉ nôm na tùy hứng thế , bạn hãy nhận tấm chân tình thôi nhé, đừng cười nhà KT làm thơ đấy....Cám ơn.
Trả lời nhận xét này ------
Xin cảm ơn những ân tình nồng ấm từ bè bạn. Như thế này thì cô không phải lo Nắng , gió mưa giông trên đường nữa rồi. Tình cảm ấy còn được gói gọn trong vần thơ xinh tứ tuyệt nữa chứ, tài hoa và ưu ái cô quá . Muội cảm ơn sự chia xẻ của các Huynh nhiều lắm .
Để nhận lấy cái phần em "Nắng quái"
Và nhận hết những gì còn lại
Của đời em "Giông gió bốn mùa"...
Sentichmich cảm ơn Huynh nhé .
22:18 5 thg 9 2012
Đường em đi dù ngược ánh Thái dương
Nhưng em vẫn vượt phong ba, bảo tố
Nào ai biết thương cánh chim bé nhỏ
Và nâng niu đóa hoa ngát hương thơm.
Nhưng em vẫn vượt phong ba, bảo tố
Nào ai biết thương cánh chim bé nhỏ
Và nâng niu đóa hoa ngát hương thơm.
chibao
Trả lờiXóa09:32 16 thg 10 2012
Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng ..
Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng đông – tây/ Em đến trường theo chiều ngược lại”. Và điều phải xảy ra cũng là điều thật hiển nhiên: “Gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi/ Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”. Tất cả hiện thực theo nghĩa đen đúng là như vậy. Nhưng ẩn sau cái hiện thực ấy, người đọc nhận ra biết bao thông điệp lớn lao. Em đi về phía mặt trời, em khát khao cuộc sống đích thực, khát khao vươn tới những gì tốt đẹp em hằng mơ ước. Và em hiểu rằng để đạt được những khát vọng ấy, em phải chấp nhận hy sinh, chịu đựng, đối mặt với biết bao “gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi…”.
Nhưng buồn, thật buồn…Đối lập với cái “thừa thãi” ấy là một khoảng trống vắng mênh mông: “Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”.
Một nỗi cô đơn không bờ bến… Tất cả sức nặng của các thông điệp ấy dồn nén lại ở câu kết bất ngờ.
Ngôn ngữ thật giản dị nhưng kiêu sa, sang trọng và đầy nữ tính.
Thú thật, đọc xong mấy câu thơ của Sentichmich tôi cứ thấy rưng rưng…Trả lời nhận xét này
Kính mời bạn hữu đến với trang truyện Phật giáo...Chúc ban hữu an lành và tự tại trong cuộc sống....
Trả lờiXóa